my story
mockhiet
5/22/20246 min read


Nhật ký theo mùa,
Cận hè, tôi lại bắt đầu nôn nao để đi tìm sự thỏa mãn nào đó tôi chưa tìm được trong nhiều năm qua, và những ngày này, chúng lại quay lại mãnh liệt một lần nữa, tôi tự nhủ, nếu lần này tôi tìm được điều gì đó cho những ẩn khuất bên trong mình, tôi sẽ mừng rỡ vô cùng, ngay lập tức mang vác mọi thứ để rời khỏi chỗ này, những nao núng, khao khát và cả mặc cảm.., tôi sẽ nhanh chóng bước đi và không bao giờ muốn nhìn lại thêm bất cứ một giây phút nào nữa, và tôi tự hỏi, liệu đó có phải là tình yêu, thứ mà tôi đã tôn thờ trong nhiều năm qua,
vậy mà trong một khoảnh khắc bất chợt nào đó, tôi đã muốn rời đi như không còn điều gì hối tiếc, vậy, thứ tôi gọi là tình yêu đó là gì?
Tình yêu có được xây dựng bằng những ranh giới mà ai đó đã đặt ra và bắt bạn phải đứng yên đấy, đứng đấy thì tình yêu sẽ an toàn chăng? Đứng đấy thì sẽ không phát sinh vấn đề, đứng yên đấy thì là đúng cho tất cả chúng ta, tôi đã không còn biết mình đang cười nhạo hay đang tủi thân, tôi không biết đó là gì, là ân sủng hay nô lệ, tôi bất giác nhếch miệng nhưng lại có tiếng thở dài phía sau,
khó có giấc mơ nào thành sự thật, nên tôi sẽ tự sống trong sự thật hiện tại, dù nó có là gì và tôi sẽ không còn mơ nữa? Hiện thực trần trụi nào đó cũng sẽ đáng để sống một lần.
Chiều hôm đó, tôi vẫn ngồi nhìn bếp lửa hun hút khói được nhóm bằng gỗ thông từ cánh rừng sau nhà, tôi nghĩ đó là khoảnh khắc đẹp nhất mà tôi từng thấy, lửa thật lỗng lẫy và khó nắm bắt, khói thật mơ hồ và không thể níu giữ, mùi hương của ngo cũng khó diễn tả và không nồng nặc như mùi nước hoa nào đó trong các bữa tiệc?
Phải chăng nó đẹp vì vốn là những thứ mà chúng ta không thể nắm giữ, đẹp như cái khoảnh khắc này, vì nó cũng không bao giờ lặp lại và được lưu giữ ở bất cứ đâu, nó sẽ tuột khỏi tầm mắt chỉ sau một khoảnh khắc, tôi đã bắt đầu cảm nhận thế giới khác đi từ lúc nào tôi cũng không biết, bằng một phép màu nào đó, tôi đã bắt đầu tìm được một nhịp điệu mới, nhịp điệu của những rung động,
tôi thấy sự sống ở khắp nơi, tôi thấy hơi thở và vẻ đẹp huyễn hoặc của chúng, tôi bắt đầu chụp ảnh, tôi chụp những thứ mà khiến tâm hồn tôi cảm thấy xốn xang, thì ra cuộc sống và như thế, tôi bắt đầu cảm nhận được sự sống nhiều hơn, sống động và tràn trề,
cây mai anh đào trước nhà rụng hết lá và ra hoa vào mùa hè, hoa nở đến cả những cơn mưa đầu ngoan cường trước mùa và gió của vùng cao, vậy đấy, luôn có những thứ kỳ lạ và khắc nghiệt xảy ra ở đâu đó trên đời, vậy nên tôi cũng đâu đáng gì để được xem là thứ gì khác biệt.. tôi đang sống cuộc đời của người già về hưu trong thân xác của thiếu nữ và việc nom nhìn như sinh viên cũng chẳng khiến tôi thấy hào hứng mấy, tôi không hứng thú nói đến tuổi, người ta sẽ bắt đầu đánh giá và soi mói ngoại hình, hôn nhân và tài sản của bạn, tôi cũng không còn hứng thú với sinh nhật hay những ngày đặc biệt nào đó, với tôi những điều đó cũng không còn ảnh hưởng và cần thiết mấy, tôi chỉ đang sống, vừa đủ để không đói, vừa khỏe để không bệnh và vừa tự chăm sóc và yêu thương mình mà không đi tìm kiếm hoặc van xin điều đó từ người khác,
Đêm nay trăng tròn, trăng tròn là lúc bóng tối ghé thăm, bóng tối không có tên, và khó có thể hình dung nó mang dáng vẻ gì, nó âm ỉ và lầm lũi, nhưng có thể nhấn chìm mọi sự sống mà chúng ta đang có, nó đẩy ta vào địa ngục đen tối của chính mình, nó lấy đi hết mọi niềm vui và sự bao dung cho nhân loại, một cảm giác thù ghét và ghê tỡm loài người đang len lỏi và xúi giục tôi hãy ghét bỏ và làm tổn thương họ đi, họ phiền toái, nhiều lời, đố kỵ và chẳng hiểu gì về tình yêu thương, họ ba hoa về chính mình, họ tham lam những gì thuộc về người khác,..họ chực chờ để vùi dập bạn chỉ để thấy bản thân thật hay ho và đúng đắn, bóng tối bắt đầu trỗi dậy và xâm chiếm tôi vào những kỳ trăng tròn, tôi cuộn mình đau đớn, cả tình thần lẫn thể xác, tôi luôn lặp đi lặp lại với một loại trải nghiệm, đó là sự đau đớn tận cùng mỗi khi bóng tối đến, tôi nằm đó, chỉ thở thôi đã là điều khó nhọc, những ý thức nhỏ nhoi cũng chỉ có thể thì thầm yếu ớt, “bạn cứ phẫn nộ đi,tôi yêu bạn, bóng tối à..”
thường thì chúng sẽ không ở lại lâu, sau đó, sẽ có những ngày ánh sáng soi rọi khắp tâm hồn, tôi mường tượng mình đang giác ngộ, tình yêu chảy tràn khắp cơ thể và lan tỏa khắp không gian, tôi thấy mình lâng lâng, nhẹ tênh, và lại yêu thương như chưa từng có cơn phẫn nộ nào, tôi chấp nhận bóng tối của mình vì tôi biết ánh sáng sẽ lại về,
vậy nên, tôi trân trọng nhịp điệu của sự sống này, tôi không còn sợ hãi bóng tối, cũng không còn chờ đợi ánh sáng, tôi để mọi thứ diễn ra như chúng cần diễn ra, và tôi cũng để cuộc đời tôi xảy ra như thế, tôi bắt đầu im lặng, để cuộc sống tự sắp xếp lại mọi thứ của cuộc đời mình, sự im lặng thành thật và tin tưởng nhất,
cận hè, trời nóng dần, tôi thấy một dòng nước mát từ 2 nguồn đổ về, lần này, tôi chọn nhận lại những gì mình xứng đáng,
mockhiet
22.5.24
Address :Thị trấn Dran- Đơn Dương-Lâm Đồng
Phone :0902.761.386
Email: mockhiet.arc@gmail.com
Mã QR website

