the verses

Moc Khiet

1/24/202514 min read

Tôi ngồi yên và cuộc chơi gõ cửa,

tôi thấy điều mình cần,

nhưng tôi không mong muốn,

tôi phó thác cho sự xoay vần,

tôi thích cảm giác trôi lơ lửng,

sự hưởng thụ dẫn lối

giác quan nở hoa trong cả hương và vị

hỉ lạc và sự ẩn khuất

cả sự kỷ luật và buông lỏng

ngoài cuộc và trong cuộc

tôi chọn tận hưởng chính mình trên tất cả sự hưởng thụ mà vạn vật ban cho

là tôi chọn tận hưởng chính mình

vì tôi vốn là điều tuyệt vời đã được tạo tác từ rất xa, rất cao

nên thay vì phải bay cao, và xa

tôi ở đây,

để tận hưởng chính mình

mockhiet

Dran 9.10.23

-------------------------------------------------------------

Trong vòng xoáy nào đó đã bắt đầu

Tôi thấy mình vô tri

Và tình yêu nức mầm vươn dậy

Khỏi sự tịch mịch của hư không

Tôi thấy mình lãng đãng như sương trong nắng

như khói bếp trong mưa

Mơ hồ, lơ thơ và khó nắm giữ

Tôi không cố gắng trở nên lấp lánh

Ngay cả khi ánh nắng rọi qua

Tôi cũng chỉ muốn được là chính nó

và không cần nắm bắt

như trong cái hố đen im lặng và vô tận đó,

tôi đã thấy mình trên vách núi hiểm trở

cheo veo

nép mình vào bờ vực

bạn bè ghé chơi

dần thưa thớt

vì nỗi sợ níu chân

người thương ghé thương

dần thưa thớt

vì nặng nề níu chân

người ở lại cũng thưa thớt

vì chấp niệm níu chân

lòng người cũng thưa thớt

vì tị hiềm níu thân

Chỉ còn vài sự thật trong căn nhà nhỏ

Khi ruồng rẫy

Lúc nâng niu

Tôi thích tự hát bài hát của mình

Và cũng tự mình chọn không níu giữ,

những thứ đang bị cầm giữ

bởi nơi ẩn náu nào đó

tình yêu chưa kịp nẩy mầm,

mockhiet

Dran 15.10.23

-------------------------------------------------------------

Chúng ta buộc mình vào nhau

Bằng những sợi dây đỏ

Chúng ta đi cùng nhau

Gieo rắc những hạt mầm

Dưới nắng

Và trong mưa

Chúng ta ràng buộc vào nhau

Trói buộc vào nhau

Bằng những sợi dây đỏ

tình yêu không ngăn trở và nỗi niềm bí mật

Mùi ấm áp của ánh mắt đầy lửa

sự dịu dàng lén lút trong âm vực

Màu ám mụi trong hơi thở,

dục vọng âm ĩ

Áy náy và mê muội

đợi thăng hoa để lụi tàn

Mùi của sự lạnh giá khi rơi vào mùa đông đơn độc

của một vòng tròn quay trở lại

không một ai tồn tại

Mùi mặn của biển

Mùi cháy của rừng

Mùi rạo rực của những chú chim vào mùa

Tôi không biết nó là gì và từ đâu đến

tôi ở đây vì nó chọn tôi làm nơi hiện hữu

sự tồn tại bi hài

dòng chảy này không thể ngăn lại..

Và rồi chúng ta tách rời nhau

bằng những mụ mị trong sợi dây đỏ

sự tách rời không đoán biết

sự tách rời trong trọn vẹn

Mùi của nhàu nhĩ

của tả tơi

của lầm lũi

mùi của ẩm mốc

đợi nắng lên hong

để mưa lại ướt

và rồi chúng ta tách rời nhau

cũng bằng sợi dây đã buộc

đó thường là khi

sự trọn vẹn đang dậy mùi trong khủng hoảng

và tận cùng của sự tách rời

là mùi của sự giãy chết ..,

để tái sinh,..

mockhiet

Dran 24.10.23

-------------------------------------------------------------

nếu em là đóa sen trắng đêm nay

trăng 17

em còn nhảy điệu của trái tim

cơn yêu còn say trên môi em

như ngày em lắc lư theo nhịp chầu văn

tâm trí em tỉnh táo

mà tim em say

như buổi chiều em nhảy múa như lên đồng

tay em luớt

và chân em ướt trên cỏ

nếu đêm nay em là đóa sen trắng đó

liệu em còn yêu đương với trăng 17

lén nhìn em sau tán cây

hay em chìm đắm vào khúc chầu văn chiều nay

cùng điệu nhảy không còn tâm trí

em vẫn múa hát và nở xinh tươi thơm ngát một góc trời

dù là trăng 17

hay ong bướm sáng nay

thì em vẫn say cho chính mình

một khúc đời

chỉ mình em hay,

như đêm nay..

mockhiet

Xuyên Mộc 25.04.24

-------------------------------------------------------------

Đêm trăng già,

không nhớ không phải vì không còn nhớ,

hay không có gì đáng nhớ,

không buồn cũng chẳng phải vì đời đang vui, hay không còn gì đáng buồn,

quanh quẩn trong tấm trí lâu dần rồi cũng không còn gì để bấu víu, cảm xúc nào cũng cần được thả trôi,. như cách mà ta thả mình vào vận mệnh đan xen chằng chịt, mong tìm thấy sợi chỉ đời mình,

cũng là vì một ánh nhìn ám muội, hay một hơi thở trật nhịp cũng kịp phá vỡ một lâu đài,

vậy nên ai đó không còn muốn làm thợ xây dựng,

mà là trở thành kẻ đập phá, tự mình phá nát mọi lâu đài, mọi tường thành đã xây dựng bằng nghi ngờ và hèn yếu,

Để khi sợi chỉ ánh lên, ta lặng lẽ đặt lại viên gạch đầu tiên trên mảnh đất hoang,

thời gian là khái niệm, nên đời cũng không mấy vội, kẻ xây, cứ xây dựng đời mình kiêng cố, kẻ phá cứ phá hết để không còn chỗ mà ẩn nấp,

an toàn là điều tuyệt vời, nhưng sự hoang dã đôi khi cũng là một khao khát,

như trăng đêm nay, tỏa đến nỗi ta có muốn cũng không còn chỗ nào để lẫn trốn,

và trong cái lạnh đầu đông, có quấn bao nhiêu lớp quần áo

ta vẫn thấy mình trần trụi,

sự trần trụi không còn gai nhọn,

mockhiet

Dran, 18.11.24

-------------------------------------------------------------

Tôi hay tự hỏi, trong vô vàn khoảnh khắc đi qua, khoảnh khắc nào khiến ta rung động, rung động của một sự sống hồ hỡi,

Tôi hay săn lùng sự rung động ẩn dật, rung động nào khiến ta sợ hãi, rung động nào khơi gợi đau khổ hay ghét bỏ, rung động nào khiến ta yếu đuối và dằn xé, rung động mang hơi tự do, chứa yêu thương, và vẽ màu tĩnh tại,

mỗi rung động đều khác biệt, và đều có điểm khởi đầu, điểm thăng hoa, cao trào nhất, và điểm lụi tàn, điểm chết đi,

thì ra, sau rung động của mọi phán xét và chế giễu, ta vẫn chỉ là chính mình, không xê dịch, thì ra, khi đi sâu vào rung động của yêu thương và tự do khỏi mọi sự tác động, ta vẫn chỉ là ta không lay chuyển,

rung động chỉ là thứ đi qua, và không ở lại..,

vì ta còn sống, thì còn rung động, đó là cách duy nhất để sự sống hiện diện,

Và ta đã chọn hồ hỡi rung động, cho hôm nay, bất kể là rung động nào sẽ tới,

mockhiet

Dran 11.11.24

-------------------------------------------------------------

Trăng 17

Khi ta có thể tự đắm say với đám lau sậy dưới sương,

hay khúc khích cùng với lũ dế

rừng về đêm chưa bao giờ thôi bí ẩn

nhưng ánh sáng của trăng đêm nay

có thể khiến cánh rừng trò chuyện,.

và nếu ta có thể tự đắm say mình như cách mọi thứ đang đắm say nhau...

chỉ để trở nên trần trụi,.

thì cần gì một lời nói gió bay,

hay một người đang loay hoay,

trong vòng lặp luôn xoay

những cái nắm tay

môi lưỡi khi say

cũng không giữ nỗi một giây

trong đêm nay,

đâu ai còn khao khát những gì mình đã có,

nên cứ đắm say,.

nhưng đừng giữ gì trong tay.,

Mk 14.2.25

trái chín trên cây không thèm khát sự ngọt ngào xa lạ,.

hoa nở trên cành không cố gọi tên một hương thơm quen thuộc,

và ánh nắng chiều nay cũng không mê đắm sự chói chang,

tình yêu không khao khát được yêu,

hay cố gắng để yêu.,

như những chấp niệm này, không vô nghĩa mà tồn tại.,

mk 4.2.25

ta thấy mình sáng tối

thấy nữ thần và cả nô lệ

thấy thiên thần và ác quỷ

những điều xinh đẹp và cả tệ hại

những trầm luân không ngừng

ta tự hỏi

điều gì giam cầm ta khỏi sự thật của chính mình,

sự xấu xí nào sợ hãi những chê bai

cơn yếu đuối nào đang phẫn nộ với giới hạn của chính nó

và sự đạo mạo nào đang mê đắm với sự tán dương

Ta không thể tận hưởng cuộc sống như cách cũ.,

vì một khoảnh khắc nào đó

ánh sáng và bóng tối đã nhảy múa cùng nhau

thăng hoa

và điểm sống bắt đầu

của sống của linh hồn vừa cởi trói

27 tết dran 2025

Không ai gõ cửa và không ai mở cửa

chỉ có sự im lặng

tiếp nối,

có gì mới

ngoài tâm hồn

vừa gột rửa

đêm qua,

có gì mới

ngoài một niềm tin

vừa gục chết đêm qua

cho một lần, cũ kỹ trần gian

cho một lần, đen xám rồi tan,.

một chuyến dài

không hẹn lại lầm than

một ánh nhìn

vội vã để hàm oan

Dran 11.1.2024

Nhắm mắt lại để thấy được mình

vì mở mắt ra

chỉ thấy những gì mắt thấy,

không có cái bình yên nào tồn tại

trong cái nhắm mắt

Cũng không cái tạp niệm nào

trong cái mở mắt

không có cái gì

ở trong

ở ngoài

cái gì khác

không có trí tuệ nào để đạt được

khi ngồi im

không có sự vô minh nào khởi tạo

lúc hỗn mang

hư vô thì có gì để bám..

để bấu víu

để thể hiện

để thoát

thoát tục

thì phải đi qua tục

thoát khổ

phải đi vào khổ

tự do hay tự chủ?

Hay chỉ là một kẻ

đã từng sống

từng chút cho cuộc đời

và không có gì để lại

khi ngồi

có ai biết mình ngồi?

khi nói

có ai biết cái gì muốn nói?

và khi làm

ai hiểu cái gì muốn làm?

ngồi xuống

nhắm mắt

thoát tục?

đứng dậy

cởi đồ

trần tục?

ai quan tâm

tục hay thoát tục

ngoài những người không thật sự quan tâm

mặc hay cởi

ai quan tâm

ham muốn của ta

thân thể của ta?

Có chăng

cũng chỉ là mục rữa

sau những lần lặp lại

lặp lại,

để ai thấy

để ai hiểu?

để ai chiêm ngưỡng

sự đối đãi này,

không dành cho chính mình hay sao?

Dran 26.10.23

Rong rêu bấu víu

Đá sỏi đan xen

Con nước qua khe đá thì róc rách,

khi thì lặng lờ,

lúc gặp ghềnh thì ào ạt đổ

Nắng xuyên qua kẽ lá

Nhưng chưa đi vào tim

Nên rong rêu còn làm e ngại

Đá sỏi còn làm đau

Và nước còn lạnh cắt

Người ngồi đó

Mọc rêu trên tay

Mọc nắng trên đầu

Và nước chảy trong tim

Ham muốn trỗi dậy

Vương miện lung lay

Bóng tối giãy giụa

Nhưng thiên đường đóng cửa

khi tự do chạm vào mặt nước lặng

khi tự do chạm vào những thác ghềnh

Khi tự do lơ lửng

Khi tự do không cố gắng tự do

Và tình yêu không cố gắng để yêu

Khi mọi thứ chảy qua mà không còn cố gắng

Là khi mọi thứ đang chỉ là chính nó

Như dòng chảy của con nước

Nó không cố gắng để len vào những ngóc ngách của đá sỏi

Nó không cố gắng trở thành chính nó

Nó cũng chưa từng sợ hãi

Hay sợ mất những tên gọi mà chúng đã từng được gọi

Dù là sự hùng vĩ hay đơn thuần

Dù là nơi tăm tối hay linh thiêng

Nó biết, rồi nó đều sẽ là biển lớn

Dran 21.10.23

Khiết và chiếc cổ không quay,

Một ngày nắng đẹp nhưng chiếc cổ của bạn không chịu quay,

Tôi tự hỏi rằng phải chăng sự hưởng thụ này phải ngoan ngoãn gắn kết với những điều tuyệt vời cùng vài thứ tương tự mà con người gom lại để đặt chúng sang bên kia cây cầu và gọi tên chúng là tích cực,

chúng ta có thể nào đi sâu hơn và thăng hoa ở cả sự đơn độc, đau đớn và cả sự tăm tối?

Tôi không biết điều đó có ý nghĩa gì, nhưng không phải rễ cây phải cắm vào địa ngục thì thân cây mới vươn tới được thiên đường sao?

Chúng ta có thể đi sâu vào sự tuyệt vọng bao nhiêu, phải chăng khả năng để nhận ra hạnh phúc là bấy nhiêu?

Điên rồ làm sao khi lắng nghe một thứ gì đó không thể lên tiếng và không mang âm thanh,

nhưng lại làm người ta sực nhớ ra,

về thân phận mình đang mang

tôi không khao khát rời khỏi sự đau đớn

không kỳ vọng vào những niềm vui mới

không chờ đợi sự lành lặn

càng không do dự về những điều chưa xảy đến,

nhưng vẫn thấy mọi sự chê bai là rẻ rúng,

tất cả cái Không đưa tôi về lại hơi thở, và cái Có làm lỡ đi mấy nhịp..

mở mắt ra, nghe cơn đau âm ĩ

nhắm mắt lại, nắng lại rực trong tim

tôi nằm gọn gàng bên chiếc cổ và thỉnh thoảng rên la vì vô thức tâm trí muốn quay, mà chiếc cổ thì đang cố thủ,

chúng ta không thể bước vào thế giới của Alice

bởi vì nó là của Alice

Chúng ta có thể tự tạo ra thế giới thần tiên của chính mình,

Và trò chuyện với chiếc cổ không chịu quay

Hỏi rằng, bên đó ổn cả chứ?

và sẽ ôm lấy chiếc cổ không chịu quay đó, dù bạn ấy có đang cố phòng vệ như thế nào?

Tôi không mong mỏi chiếc cổ lại quay, không kỳ vọng mở ra một thế giới rộng lớn nào cho bất cứ điều gì?

tôi chỉ biết rằng, ở đó, đang có một chiếc cổ

bị đau,

Dran 10.10.23